MyungyeonRealVN - The 1st Myungyeon's Vietnamese Fansite MyungyeonRealVN - The 1st Myungyeon's Vietnamese Fansite |
|
# | [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete | |
| Tác giả | Thông điệp |
---|
Phi Administrator
Tổng số bài gửi : 85 Points : 37984 Thanks : 16 Join date : 27/06/2014 Age : 29 Đến từ : Bình Dương
| Tiêu đề: [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete Sat Jun 28, 2014 9:14 pm | |
| So I Love You - Author : bada_kute. - Post-er: Phi - Tag : Fic đã có sự đồng ý của tác giả. - Cap : Phi Phệ: ơ! thế con xin bác post vào kst được ko ạ? Bada Lee: được chứ nhưng đừng để ai mang đi lung tug nha con
- Link fic: http://babofish.wordpress.com/2013/10/11/oneshot-so-i-love-you-myungyeon-ver/- Pairing : MyungYeon. Kim Myung Soo Park Ji Yeon - Disclaimer : Họ là của nhau, fic là của au. - Rating : K+ - Category : Romance, Pink, sad... - Status : Complete. - A/N: Fic này sau khi type đã được ta chia thành hai ver. Một HaeHyuk ver, hai MyungYeon ver. Ở đây ta chỉ post MyungYeon ver. Vì thế nếu sau này có nhìn thấy HaeHyuk ver ở Wordpress của ta hay một forum khác xin đừng nói ta đạo fic. Fic này là để tặng. Nói trắng ra là trả nợ cho cháu yêu của ta Phi phệ (baomy9x) cùng bà nun già nhà ta (Sunnie). Thế là Bác/Đệ hết nợ rồi nha - Sumary: Có phải tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn?
Vậy thì đó là yêu.
Có phải bạn khóc vì những nỗi đau của họ, thậm chí là họ luôn cứng cỏi?
Vậy thì đó là yêu.
Có phải ánh mắt của họ nhìn thấu con tim thật sự và chạm vào tâm hồn của bạn một cách sâu sắc đau lòng?
Vậy thì đó là yêu.
Nhưng có phải bạn ở lại vì sự mù quáng, một sự trộn lẫn giữa cái đau và phấn chấn, vui mừng một cách không thể hiểu nổi kéo bạn lại gần và giữ bạn?
Vậy thì đó là yêu.
Bạn sẽ đưa cho họ trái tim, cuộc sống và sự chết của bạn chứ?
Vậy thì đó là tình yêu.
KHÔNG ĐEM FIC ĐI BẤT KÌ ĐÂU NẾU KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TA.[/center] |
| | | Phi Administrator
Tổng số bài gửi : 85 Points : 37984 Thanks : 16 Join date : 27/06/2014 Age : 29 Đến từ : Bình Dương
| Tiêu đề: Re: [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete Sat Jun 28, 2014 9:23 pm | |
| Tôi – Kim MyungSoo. Cậu ấm của tập đoàn điện tử hàng đầu Hàn Quốc Infintite, ngoài ra tôi còn được biết đến như một thằng học sinh cá biệt lớp F ngổ ngáo suốt ngày gây chuyện. Một thằng suốt ngày không đánh nhau gây sự ở trường học thì lại đi bar quậy phá với đám bạn hư hỏng như tôi nay lại đang chết đứ đừ trong men tình với một cô nhóc kính cận lớn A.
Em – Park JiYeon. Không như tôi, em là học sinh ưu tú đứng đầu bảng xếp hạng ở trường. Em không xinh đẹp, nhưng em rất đáng yêu với cái kính cận nobita to bảng luôn chờ trực trên mũi. Em không giàu có, nhưng tâm hồn của em thánh thiện và trong đầu em là cả một kho tàng kiến thức. Em không chơi bời như tôi, một ngày của em hầu hết dành cả một nữa thời gian trong cái thư viện mà tôi cho là chán ngắt nhưng kể từ ngày thích em thì tôi lại rất thích nơi đó, cái nơi mà tôi được ngồi ngắm em hàng giờ đồng hồ mà không ai để ý.
Em không biết đâu, tôi yêu em nhiều lắm. Yêu nhiều đến nỗi, em khiến tôi từ một thằng chểnh mảng trong học tập nay lại chăm chỉ làm bài và học bài mỗi khi đến lớp. Em khiến tôi từ một thằng luôn thích đánh nhau, gây sự, cúp học nay lại nghiêm chỉnh , ngoan ngoãn. Em khiến tôi từ một thằng vô tâm, hời hợt nay lại biết quan tâm, lo lắng, và yêu thương một người.
Em khiến tôi thay đổi, tôi khiến thầy cô và bạn bè trong trường phải lo lắng đấy. Từ một thằng lớp F tôi đã trèo lên được lớp E, các thầy cô còn ngờ vực tôi gian lận trong học tập nữa, thật đáng giận. Tôi cố gắng học thật giỏi, thật giỏi để chờ đến một ngày tôi mở lời yêu em và em sẽ gật đầu không lưỡng lự.
-
Tôi – Park JiYeon. Một con nhóc kính cận lớp A, suốt ngày chỉ biết học và đọc sách nay lại đem lòng yêu mến một thằng học sinh cá biệt lớp F. Anh không biết đâu, tôi thích anh nhiều lắm, từ cái lần đầu tiên nhìn thấy anh cả gan cãi nhau với thầy giám thị thì tôi đã thích anh rồi. Tuy biết tôi và anh khác biệt nhiều thứ lắm nhưng tôi vẫn cứ thích anh. Thích đến nỗi một đứa mọt sách ngày ngày ngồi ở thư viện như tôi nay lại bớt chút thời gian mà trực chờ ở trước khu lớp F để ngắm nhìn anh. Thích đến nỗi nhưng giờ nghỉ trưa tôi đều lén ra sân bóng để nhìn anh chơi đá bóng cùng các bạn, tuy đôi lúc cũng là lén nhìn anh đánh nhau với lũ bạn khác tại đó. Nhìn anh đánh nhau bị thương, tôi xót lắm biết không hả đồ ngốc. Nhiều lúc muốn lao ra chăm sóc vết thương cho anh nhưng không đâu, tôi sợ anh phát hiện lắm, đến lúc đó tôi chắc không biết chui xuống cái lỗ nào nữa đây.
Tôi đến phát điên lên vì sung sướng khi mà phát hiện anh đã chăm học hơn và ngày nào cũng đến thư viện. Không biết ngẫu nhiên hay cố tình mà lúc nào tôi và anh cũng đến thư viện cũng một thời điểm, điều đó càng làm tôi hạnh phúc hơn nữa.
Tôi yêu anh nhiều lắm. Tôi chờ một ngày, chờ một ngày tôi có thể đến gần anh hơn và rồi tôi sẽ tỏ tình với anh.
--
Và rồi cái ngày ấy cũng đã đến, cái ngày mà tên tôi và tên em cùng nằm trên bảng học sinh đứng top một trăm toàn trường. Tuy em đứng hạng hai còn tôi đứng hạng một trăm nhưng cũng là đứng cùng nhau rồi em nhỉ.
Ngày hôm đó khi kết thúc buổi học, tôi hẹn em ở ngọn núi sau trường. Em không thể tưởng tượng được tôi đã vui thế nào khi em ôm lấy tôi và nói rằng em cũng thích tôi đâu. Tôi đã siết chặt em trong vòng tay này và thì thầm ba từ thiêng liêng “ Anh yêu em”
Và từ hôm nay, tôi đã có em.
. . .
_ Myungnie! _ Em chạy nhanh đến nhào vào lòng tôi để tìm lấy hơi ấm trong ngày đông lạnh lẽo.
_ Yeonie, em đến muộn. _ Tôi giả vờ giận dỗi.
_ Ây da, em xin lỗi mà! Tại kẹt xe chứ đâu phải tại em! _ Em phụng phịu nói.
_ Ngốc, anh không trách em mà. _ Tôi dịu dàng xoa xoa đầu em. Em cười hì hì, đôi môi đỏ mọng của em nổi bật trên làn da màu tuyết khiến trái tim tôi đập nhanh không kiểm soát.
_ Đây, anh tặng em! _ Tôi lôi từ trong túi ra một hộp dâu chocolate.
Em nhận hộp dâu chocolate trong tay tôi. Đấy, tôi biết ngay mà em sẽ lại thích thú cười híp mắt và ôm lấy tôi cảm ơn rốt rít. Tôi cũng siết chặt lấy em và hôn lên đôi môi đỏ mọng thơm sữa của em.
Em à, anh yêu em lắm có biết không!?
Yêu nhiều đến nỗi, tôi muốn tặng cho em tất cả. Từ những đóa hoa, những thanh kẹo ngọt ngào đến một chiếc nhẫn cưới thật long lanh, trao cho em tất cả những gì thuộc về tôi, thể xác tôi, tâm hồn tôi. Và tất nhiên tôi sẽ làm điều đó sau khi tôi cùng em tốt nghiệp.
--
Siết chặt hộp dâu chocolate tôi đáp trả lại nụ hôn của anh, thì thầm trên môi anh.
_ Em... Yêu... Anh!
Và rồi anh hôn tôi cuồng nhiệt hơn, tôi chìm trong cái sự ngọt ngào anh mang lại.
Ôi, anh à! em yêu anh nhiều lắm, anh biết không!? Anh thật ngọt ngào và lãng mạn. Anh làm em mê mẫn, làm em say đắm, làm em yêu anh đến không thể dứt ra nữa rồi. Em muốn tặng anh mọi thứ, từ những thứ nhỏ nhất đến những thứ lớn nhất như chính bản thân em. Nhưng bây giờ chưa phải lúc anh nhỉ!? đợi khi nào thích hợp em hứa, em sẽ là của anh, chỉ một mình anh.
. . .
Sau 1 năm yêu nhau. Tôi và em vẫn vậy chìm đắm trong men tình không thể dứt ra, nhưng em biết không, tôi đã bị đuổi khỏi nhà khi appa tôi biết được tôi đang yêu một đứa con gái nghèo. Appa tôi không chấp nhận tình cảm của tôi và em, ông xấu hổ khi có một thằng con trai như tôi vì thế ông đã từ mặt tôi mặc cho umma tôi khóc hết nước mắt. Nhưng tôi không gục ngã, chính tôi đã chọn em thì tôi sẽ phải mạnh mẽ để mang đến cho em hạnh phúc.
Từ một cậu ấm xem tiền như cỏ rác, tôi nay là một kẻ tay trắng nghèo rớt mồng tơi, bây giờ thứ quý giá nhất mà tôi có là em – Park JiYeon. Hằng ngày tôi vừa đi làm vừa đi học, tiết kiệm từng đồng để lo cho cuộc sống tương lai của tôi và em. Tôi biết, em xót tôi vất vả và nhiều lần đòi chia tay để tôi trở về cuộc sống trước kia nhưng em ơi, tôi quá yêu em rồi. Yêu nhiều đến nỗi, xa em, tôi sẽ chết.
-
Anh à, chúng ta phải làm sao đây anh? Em không cần, em không cần bất cứ thứ gì cả, em chỉ cần anh thôi. Nhưng tại sao ông trời lại tàn nhẫn với chúng ta đến vậy. Em có thể không vẫn nắm giữ lấy bàn tay anh?
Em đau lắm anh à, nhìn anh sau giờ học còn phải chạy đến làm việc tại quán ăn, ngày nghỉ còn lấm lem bụi đất tại công trường. Em không giúp gì được cho anh ngoài việc đứng nhìn, trái tim em đau lắm, làm sao em chịu nổi đây khi chỉ vì em mà anh mất hết tất cả.
Nhiều lần em khuyên anh nên từ bỏ đi thôi, nhưng anh vẫn khư khư nắm chặt lấy tay em. Anh biết em hạnh phúc lắm không nhưng vẫn đau lắm anh à.
Em biết bản thân em yêu anh nhiều lắm, xa anh em sẽ chết nhưng em không muốn nhìn thấy anh cực khổ. Em phải làm sao đây? Xa anh, có nên không?
. . .
Rồi cái ngày ấy cũng đến, ngày tôi và em cùng tốt nghiệp trung học phổ thông. Cái ngày này tôi đã định sẽ biến em thuộc về tôi, sẽ trao vào tay em chiếc nhẫn cưới kết nối tôi và em. Nhưng tôi giờ đây...
Dạo này tôi thấy em lạ lắm, nụ cười tươi tắn của em ngày nào nay chỉ là một nụ cười gượng gạo. Tôi biết em còn vướn bận chuyện tôi bị đuổi khỏi nhà nhưng em ơi, em đừng thế nữa, cho dù em có buông tay tôi thì tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu. Tôi yêu em nhiều lắm, vì thế đừng làm tôi lo lắng nữa em nhé. Tôi hứa, tôi sẽ cưới em, sẽ biến em thuộc về mình và sẽ chăm lo cho em hạnh phúc, tin tôi nhé!
. . .
_ Chia tay đi! _ Tôi nhìn anh nói một cách vô cảm.
_ Em... Đang đùa phải không? _ Anh nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng, ẩn trong đó là một nỗi sợ hãi vô hình.
_ Tôi không đùa, chia tay đi! _ Tôi vẫn lạnh lùng.
_ Anh nói lại một lần nữa, anh không thích đùa kiểu đó đâu! _ Anh ôm lấy vai tôi bắt tôi nhìn thằng vài mắt anh.
_ Tôi không đùa, hết yêu chia tay đi! _ Tôi gằn giọng nói, đôi mắt nhìn anh khinh bỉ.
Đau, trái tim tôi đau khi tôi cảm nhận được nỗi đau của anh từ trong đáy mắt. Nhưng tôi có thể làm gì khác hơn!?
_ Tại sao chứ? Anh làm gì sai? _ Giọng anh run lên từng hồi.
_ Ngày xưa tôi yêu anh vì anh có tiền, có thế lực. Bây giờ anh nghèo rồi, tôi yêu anh còn được lợi gì nữa chứ, trong khi tôi lại giỏi giang thế này!? Tôi cần một người có thế giúp tôi đạt được thành công trông cuộc sống này!
Em biết, em biết từng lời nói của em cứ như những mũi dao cứa vào tim anh. Em xin lỗi, nhưng em còn đau hơn anh gấp ngàn lần, những mũi dao đó đã cắt toạt tim em rồi anh à!
Nước mắt anh rơi thấm đẫm cả khuông mặt điển trai của anh. Gương mặt thất thần, đau đớn của anh làm em như ngừng thở vì trái tim đang bị bóp nghẹn của mình.
_ Em... Thật không đùa? _ Anh nghẹn ngào.
_ Anh nghĩ tôi đang đùa à? _ Tôi vẫn hời hợt.
Bỗng dưng anh quỳ xuống chân rôi, ôm lấy tôi, và bật khóc thành tiếng.
_ Yeonie à, tim anh đau lắm, đến không thở được nữa rồi. Quay lại đi em, đừng bỏ anh một mình! Anh không thể sống thiếu em!
Tôi bất ngờ nhìn anh, Trái tim đang thoi thóp của tôi càng đau đớn hơn, khóe mắt cay cay tôi muốn khóc.
_ Anh là cái thứ gì mà dai thế? Hết yêu thì chia tay, đừng làm tôi khinh bỉ anh! _ Nhưng tôi đã không khóc, đẩy mạnh anh ra tôi nói những lời lạnh lùng.
_ Em...
Anh nhìn tôi, đôi mắt nâu ngọt ào, ấm áp hôm nào nay vươn toàn nước mắt và đau khổ. Đáp lại anh chỉ là anh mắt hời hợt, lạnh lùng của tôi.
Và rồi anh đã... Buông tay.
Anh đứng lên, gạt đi những giọt nước mắt trên má và quay đi.
_ Được rồi, chia tay, như em muốn!
Anh nói rồi lặng lẽ quay đi. Nhìn dáng người chập chững đau thương của anh làm tôi không khỏi ngã quỵ xuống trong nước mắt.
Anh ơi, em xin lỗi! Ngàn lần xin lỗi anh! Em phải trả anh về vị trí cũ thôi. Làm sao em có thể đứng yên nhìn anh cực khổ mãi như thế chứ. Anh nói em hãy yên tâm, rồi anh sẽ cưới em sẽ mang cho em cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc nhưng anh ơi, chẳng lẽ vì để em có được những thứ đó mà anh nhẫn tâm chà đạp lên tương lai của chính mình sao? Em không cần, em không cần hạnh phúc, em không cần anh cưới em. Em chỉ cần anh sống tốt và khỏe mạnh thôi. Chỉ còn đang học cấp ba mà anh đã vất vả thế rồi, sau này lên đại học tiền học phí, tiền sinh hoạt, tiền nhà anh phải tính sao đây. Anh ơi, em không thể nhìn anh như vậy nữa, em phải trả anh về thôi. Em thà giết chết trái tim mình còn hơn nhìn anh phải cực khổ giữa dòng đời khắc nghiệt này.
--
Tôi lang thang trên dường vắng. Đã chiều tà rồi, những chiếc xe vội vã lướt qua, ai ai cũng đang tất bật về nhà để quây quần bên gia đình. Lúc này đây, tôi cảm thấy cô đơn làm sao. Gia đình tôi không còn, tôi mất luôn cả em. Mất em, tôi mất tất cả.
Một giọt nước mắt rơi trên gương mặt tôi, mặn chát.
Em ơi, sao em nỡ làm như vậy với tôi. Tôi đã yêu em nhiều như thế, tại sao vậy em? Trái tim tôi đau lắm, như bị ngàn con dao đâm xuyên qua, tôi không thể thở nổi, đầu óc tôi quay cuồng. Làm sao đây? Làm sao để tôi lại có em?
Tôi ôm lấy ngực trái nơi trái tim tôi đang xiết lại và hét lên trong đau đớn. Rồi mưa ào ào đổ xuống, hắt vào mặt tôi, rát buốt. Mặn, là vị mưa hòa vào nước mắt. Cánh hoa cũng rã rời nát tan. Tất cả thực sự chấm hết rồi sao?
Tôi chới với, khụy xuống lòng đường. Có phải Chúa đang trêu đùa tôi? Tôi không muốn tin tôi đã mất đi em, tôi không muốn tin em đã bỏ rơi tôi. Không, TÔI KHÔNG MUỐN TIN.
Đưa cặp mắt đau khổ nhìn quanh quất, cố nuôi một tia hy vọng rằng em đã đi theo tôi và muốn níu kéo tôi. Nhưng không, làm gì có ai chứ. Duới ánh đèn đường hiu hắt này chỉ có mình tôi, một mình tôi. Bỗng dưng đập vào mắt tôi một tấm biển quảng cáo.
“Giải thưởng 1 tỷ won cho tay đua cự phách. Đường đua tử thần”
Nhìn nó, tôi khẽ nở một nụ cười nhạt.
Thứ em muốn là tiền, tôi đây đã từng có. Được, nếu em muốn tiền tôi sẽ mang tiền đến cho em. Nhưng tôi sẽ dựa vào chính đôi tay này, đặt cược chính tính mạng này để mang tiền đến bên em và lồng vào tay em chiếc nhẫn cưới buộc em bên tôi suốt đời. Còn nếu không được tôi chết cũng không có gì hối tiếc. Tôi Kim MyungSoo chỉ tồn tại khi có em Park JiYeon.
. . .
Chiều tà, hoàng hôn buông xuống, những con chim bắt đầu bay về tổ để nghỉ ngơi. Lúc bấy giờ tôi mới tỉnh giấc, từ ngày hôm qua, sau khi chia tay với anh tôi đã ôm lấy tim mình khóc rất nhiều và thiếp đi đến bây giờ. Có lẽ tôi sẽ ngủ luôn đến sáng mai nếu umma tôi không cằn nhằn ngoài cửa đánh thức tôi dậy.
Nặng nề kéo tấm thân mệt mỏi ngồi dậy. Tôi khẽ đưa mắt nhìn vào tấm gương bên cạnh giường mình. Hình ảnh tôi phản chiếu trong đó khiến tôi cũng cảm thấy ghê rợn. Gương mặt tôi bây giờ trắng bệch không còn một chút sức sống, nỗi đau đớn từ trái tim hành hạ tôi cả đêm qua. Tôi chợt nhớ đến anh, không biết anh giờ này thế nào rồi. Hôm qua anh đã gần như ngã gục, bỗng dưng tôi cảm thấy lo cho anh quá.
Lo? Khẽ cười nhạt, chính tôi đã làm người ta đau, thì có quyền gì mà lo cho người ta?
_ Mày là đứa tồi tệ Park JiYeon!
Tôi cười, cười như mếu. Nước mắt lại rơi khỏi khóe mi nhưng tôi lại đưa tay quẹt ngang nó. Tôi không muốn lát nữa xuống ăn tối lại làm umma tôi lo lắng.
Tôi lê thân đang tính bước xuống giường thì ánh mắt chợt dừng lại nơi điện thoại đang phát sáng. Có tin nhắn!
Tôi đưa tay lấy điện thoại và mở nó ra. Là anh, ôi nước mắt tôi lại rơi nữa rồi. Anh gọi cho tôi đến 28 cuộc và một 1 nhắn chưa đọc nó cũng từ anh. Sau tất cả những gì tôi làm và anh còn nhớ đến tôi sao?
Anh à, đừng thế nữa! Không em sẽ không kiềm chế được mà chạy đến bên anh mất.
Vội lau đi giọt nước mắt vừa rơi trên má, tôi mở tin nhắn của anh ra.
[Yeonie à! Anh biết, có lẽ trái tim em đã thay đổi. Nhưng anh muốn cho em biết là anh yêu em. Anh thực sự yêu em và anh không thể sống thiếu em. Nếu em muốn tiền thì anh sẽ cho em tiền. Anh sẽ mang tiền đến cho em và chính thức cưới em. Đợi anh!]
Khóc, tôi lại khóc. Anh đang làm gì vậy? Anh đang làm cái quái gì vậy? Tại sao anh cố chấp như vậy chứ? Tôi đã làm tổn thưởng anh đến thế mà anh vẫn...
Tôi không cần tiền, tôi vốn đâu có cần tiền, tôi chỉ cần anh thôi. Nhưng làm sao đây khi tôi lại không thể có được anh. Anh à, cảm ơn anh nhé! Vì đã yêu em như thế. Nhưng hãy về nhà đi, cho dù anh có mang tiền đến thì em cũng sẽ không bán tình yêu của mình đâu. Hãy sống cuộc đời tươi sáng của anh, một cuộc đời không có em.
Em xin lỗi anh, nhiều lắm!
Di chuyển ngón tay, tôi xóa những dòng tin nhắn đó ra khỏi hộp thư của mình. Xong rồi lại nhảy lên giường trùm chăn kín đầu, nước mắt rơi không kiểm soát trên mặt tôi. Trái tim tôi đau lắm rồi, đầu tôi nhức lắm rồi, bây giờ xin hãy cho tôi ngủ thôi, ngủ mãi mãi, không tỉnh lại nữa. Không phải đối mặt với sự thật đau đớn này nữa. Chúa ơi, hãy cứu giúp con!
Những cơn đau thắt từ cõi lòng cùng nước mắt đưa đẩy tôi vào giấc ngủ mặc cho umma tôi vẫn kêu cửa ở ngoài. Tôi vẫn không dậy, tôi quá mệt mỏi để mở mắt ra rồi.
. . .
Tiếng rú ga, hú còi của những chiếc xe đua hạng sang, tiếng nhạc sập sình rẻ tiền cùng tiếng léo nhéo của những con ả điếm. Tôi đã từng rất thích những không khí như thế này, nhưng giờ đây sao tôi thấy nó inh ỏi và nhức óc quá.
Mặc cho những con ả điếm gần như lõa thể bu lấy tôi, tôi cứ bình thản tiến lại chỗ chiếc xe màu trắng mà tôi đã thuê được từ ban tổ chức trường đua. Ngồi vào trong và rồ máy. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi di chuyển nó ra đứa trước vạch xuất phát đợi đến giờ đua.
Em à, em có thấy không. Đôi đang đánh cược tính mạng của mình để mang tiền về cho em đây. Lần này nếu tôi không thể đoạt giải thì chiếc xe này sẽ cùng tôi lao xuống vách núi kia để tìm lấy sự bình yên cho mình. Nếu bắt tôi sống mà tiếp tục đối mặt với sự thật không có em thì tôi thà chết đi. Em có hiểu không? Tôi yêu em nhiều lắm, JiYeon à.
_ Các xe vào vị trí!
Tiếng của người trọng tài vang lên. Một cô gái ăn mặc khiêu gợi tay cầm chiếc khăn lụa màu đỏ đứng ra giữa đường đua.
*Bằng*
Lúc tiếng súng từ người trọng tài vang lên, thì chiếc khăn trên tay của cô gái cũng được tung lên. Các chiếc xe bắt đầu nhấn ga và chạy điên cuồng.
Yeonie à, tôi sẽ trở về. Hãy đợi tôi!
Được sửa bởi Phi ngày Sat Jun 28, 2014 9:27 pm; sửa lần 1. |
| | | Phi Administrator
Tổng số bài gửi : 85 Points : 37984 Thanks : 16 Join date : 27/06/2014 Age : 29 Đến từ : Bình Dương
| Tiêu đề: Re: [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete Sat Jun 28, 2014 9:25 pm | |
| Điện thoại tôi rung lên, nhạc chuông đổ liên hồi. Tôi mặc kệ, cố vùi đầu vào trong gối. Nhưng nó thật cứng đầu cứ tắt rồi lại rung lên đến 13 lần như thế. Trong lòng tôi bỗng dưng dấy lên một cảm giác không yên tâm cho lắm, cảm giác đó như xoáy vào tim can tôi, nó thiêu nóng ruột gan của tôi.
Bật dậy, tôi nhanh chóng chộp lấy điện thoại. Đó là số của EunJung, đứa bạn thân của tôi.
_ Chuyện gì thế? _ Tôi mệt mỏi trả lời.
_ Cậu ở đâu thế? Sao không bắt máy? _ Tiếng EunJung dồn dập.
_ Tớ ngủ! _ Mặc kệ EunJung trách mắng, tôi vẫn trả lời với âm giọng đều đều.
_ Ngủ? Giờ này còn ngủ? Kim MyungSoo của cậu lại ngựa quen đường cũ rồi kìa!
_ Cái gì? Myungnie? Mà ngựa quen đường cũ cái gì? _ Nghe đến tên anh, tôi sốt sắng cảm giác kì lạ đó lại dấy lên làm tôi nghẹt thở.
_ Anh ta đang tham gia đường đua tử thần. Ra mà xem!
_ Đường đua tử thần? _ Tôi trợn mắt kinh ngạc. Anh đang đùa tôi sao? Cái đường đua tử thần đó diễn ra một năm hai lần dành cho những kẻ thích giỡn với tử thần. Giải thưởng rất cao nhưng khả năng thắng giải thì rất ít. Bởi vì đường đua đó nằm ngay sườn núi quanh co, ai chẳng may sẽ bị rơi xuống núi mà chết. Đã có nhiều người chết vì trò này rồi, thắng thì ít và chết thì nhiều. Anh... Rốt cuộc anh làm sao vậy chứ? Anh muốn đem tiền cho tôi, kiếm tiền bằng cách này sao? Anh điên rồi.
Ôm lấy trái tim tan nát, tôi cố lết thân xuống giường vơ lấy cái áo khoác và chạy ra khỏi nhà, mặc kệ cuộc gọi từ EunJung vẫn còn kết nối và cậu ấy vẫn đang gọi í ới bên đầu dây bên kia.
...
Ngu ngốc, khờ khạo, dại dột, hành động bốc đồng. Tại sao anh lại không về nhà? Tại sao anh lại hành động sốc nổi như thế? Em buông tay anh là để anh sống tốt với tương lai sáng lạng chứ không phải anh đi vào chỗ chết. Em đã tự làm đau chính mình để anh được sống tốt thế mà sao anh lại quay lại đâm em một nhát đau thấu thế này. Phải chăng anh đang trả thù em sao?
Em xin lỗi, anh à! Em xin lỗi, em sai rồi! Anh, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, em xin anh!
Nước mắt rơi lã chả đánh dấu từng đoạn đường tôi đi qua để đến bên anh.
. . .
Tiếng hú hét ngày càng to hơn. Tôi đã đến nơi rồi, thấp thoáng tôi thấy bóng EunJung đang thấp thỏm đằng kia. Tôi chạy ngay đến chộp lấy cô ấy.
_ Thế nào rồi? Myungnie đâu rồi? _ Tôi lay mạnh cô ấy và hình như cô ấy đang khóc.
_ Yeonie à, huhuhuhuhu! _ Cô ấy ôm chầm lấy tôi khóc nức nở.
_ Chuyện gì vậy, cậu sao vậy Jungnie? _ Tôi vỗ vai cô ấy, gương mặt thất thần. Không lẽ anh... Xảy ra chuyện gì sao?
_ Yeonie... Tớ
Tiếng xe cấp cứu hú còi từ đằng xa mỗi lúc một gần hơn.
Gương mặt thất thần của tôi từ lúc nào đã chuyển ra trắng bệch, bàn tay tôi, gương mặt tôi toát mồ hôi lạnh.
_ Jungnie... Chiếc... Xe... Đó... Là... _ Giọng tôi run run hỏi cậu ấy. Nhưng chưa kịp hết câu.
_ Woonie nói, MyungSoo đua với chiếc xe màu trắng. _ EunJung sụt sịt nói trong tiếng nấc.
Tôi khụy ngay xuống nền đất lạnh lẽo. Chúa ơi, người đang trêu tôi đó sao? Hay người đang trừng phạt tôi, một kẻ tội đồ. Nếu người muốn thì hãy lấy linh hồn của tôi đi và để Myungnie được sống. Myungnie! Myungnie! Myungnie anh không thể!
_ MYUNGNIE! ANH KHÔNG THỂ... HUHUHUHUHUHUHU!!!! _ Tôi gào lớn đứng bật dạy và lao ra giữa đường đua. Tôi muốn tìm Myungnie của tôi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh. Anh đâu có chết, anh vẫn ở đâu đó mà trêu tôi thôi.
_ Myungnie em sai rồi, sai rồi! Anh mau về bên em đi, em xin anh về bên em đi! Đừng bỏ em, em cần anh lắm! Haenie... Huhuhuhuhuhuhu!!!! _ Tôi vừa chạy vừa gào.
_ Yeonie à, cậu đừng thế nữa! Cậu như thế tớ đau xót lắm! _ EunJung cũng ba chân bốn cẳng chạy theo tôi, cố giữ tôi lại.
Đến ngay khung rào chắn, người bảo vệ không cho chúng tôi đi tiếp nữa. Tôi chỉ còn biết quỳ xuống mà khóc tức tưởi.
_ Myungnie, em sai rồi! Anh về bên em đi! Ôm lấy em đi! Em lạnh lắm, trái tim em đau lắm, em không còn thở được nữa rồi. Myungnie!!!!
_ Yeonie! _ EunJung đau xót ôm lấy tôi trong nước mắt _ Cậu đừng như thế nữa mà!
Đau đớn quá rồi. Trái tim của tôi đang hấp hối, lý trí của tôi đang tổn thương nghiêm trọng. Tôi chẳng muốn nghe gì nữa, tôi chẳng muốn biết gì nữa.
_ Myungnie, em sai rồi! Em yêu anh, Myungnie à! _ Tôi thoi thóp trong lòng EunJung nói một cách yếu ớt.
...
_ Myungnie, con của tôi! _ Từ đằng xa xa, có hai cái bóng già già chạy đến. À thì ra là Appa và umma của anh đây mà.
_ Woonie đã đi gọi họ đến, không sao chứ Yeonie? _ EunJung nói khẽ vào tai tôi.
Tôi nhẹ lắc đầu rồi đẩy EunJung ra, tôi lê lết tấm thân dưới nền đất lạnh đến quỳ ngay dưới chân hai bậc trưởng bối kia.
_ Con xin lỗi, là tại đứa xấu xa như con! _ Từng lời nói của tôi đẩy nước mắt rơi nhiều hơn, bóp nghẹn trái tim tôi.
_ Con không sao chứ Yeonie? _ Umma anh dịu dàng đỡ lấy tôi dậy, nhưng chẳng mấy chốc tôi lại khụy xuống. Phải thôi, hôm qua giờ có ăn cái gì đâu lại còn gặp những chuyện này.
_ Còn xin lỗi, con xin lỗi! _ Tôi dập đầu liên tục, đầu tôi va mạnh vào nền đất nhưng sao tôi lại không cảm thấy đau.
_ Không phải lỗi của con, đừng tự trách mình nữa! Umma chắc Myungnie sẽ không vui khi nhìn thấy con như thế đâu! _ Umma anh dịu dàng mặc dù bản thân umma vẫn đang cố ngăn những giọt nước mắt.
_ Không là tại con, tại con chia tay anh ấy... Tại con... _ Tôi cố chấp lắc đầu, nước mắt rơi dữ dội hơn khi nhớ về lúc tôi nhẫn tâm chia tay anh.
_ Không phải tại cô mà là tại tôi! _ Giọng nói trầm ấm của appa anh cất lên. Tôi nhìn ông, lúc này trông ông thật tiều tụy làm sao. Trên gương mặt ông đang khắc lên hai chữ thương xót cho đứa con trai duy nhất của mình.
_ DongWoo đỡ con bé dậy! _ Appa anh bảo DongWoo đến đỡ tôi dậy, để tôi tựa và người EunJung mà đứng.
Và rồi ông bước đến, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Bàn tay ông thật to lớn, ấm áp như anh vậy.
_ Là ta đã sai khi ngăn cấm Myungnie với con. Là ta đã sai khi đuổi nó ra khỏi nhà. Là ta sai ngay từ đầu! _ Ông cuối cầu, đánh rơi một giọt nước mắt, Umma anh phía sau cũng bật khóc khe khẽ.
Trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác tội lỗi hơn nữa. Họ không trách tôi, một đứa xấu xa như tôi.
Đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao sáng lung linh. Người ta nói, khi con người ta chết sẽ biến thành một ngôi sao nhỏ tỏa sáng trên bầu trời đêm. Tôi tự hỏi anh đã xuất hiện trên bầu trời đó chưa.
Myungnie à, đợi em một chút nữa thôi! Khi nhìn thấy thi thể anh rồi, em sẽ đuổi theo anh, em sẽ không để anh phải cô đơn một mình đâu. Vì em Park JiYeon chỉ tồn tại khi có anh Kim MyungSoo.
Khẽ nhắm mắt. Nước mắt chảy dài trên bờ má nhợt nhạt.
. . .
Trên đường đua, cuộc đua vẫn đang diễn ra. Không cần biết ai đã bị lật xe như thế nào, ai đã rơi xuống vách núi như thế nào. Họ vẫn đang tập trung cao độ vì tử thần vẫn đang rình rập họ.
Chiếc xe màu đỏ hiện nay đang dẫn đầu. Chiếc xe lao vun vun như tên bắn và lươn lẹo một cách điêu luyện qua các khúc cua, nó đang dần tiến về vạch đích theo sau đó chiếc xe màu cam đang đuổi theo sát nút.
Gần, rất gần rồi, và rồi cái gì đến cũng sẽ đến.
*Vút*
Chiếc xe màu đỏ đã cán đích đầu tiên. Pháo hoa trên khán đài nổ bừng bừng chúc mừng cho chủ nhân chiếc xe thắng giải. Nhưng tiếng reo hò chúc mừng, nhưng con điếm bắt đầu bu lại chỗ người chiến thắng.
Tôi chẳng buồn nhìn. Ánh mắt tôi đáng hướng nơi đốm lữa nhen nhóm sâu trong vách núi kia.
|
Tôi chết sững. Kim MyungSoo ư? Chúa lại đang trêu đùa sao? Là một người trùng tên hay chính là anh? Một tia hy vọng nhen nhóm trong tôi.
Quay phắt lại về phía khán đài. Nhìn người con trai đang từ từ bước ra khỏi chiếc xe đua màu đỏ. Trái tim tôi liên tục thắt lại hồi hộp và rồi tôi chết sững, đôi mắt tôi nhòe đi nhìn cái người vừa bước ra khỏi xe đó.
Người con trai đó, dáng người cao cao. Mái tóc đen xoăn nhẹ bồng bềnh cùng chiếc mũi cao thanh thoát, đôi mắt nâu mang mác nỗi buồn cùng đôi môi mỏng quyến rũ. Ôi, cái diện mạo đó, sao mà quen thuộc đến thế. Chằng phải là anh – Kim MyungSoo của tôi đây sao!?
Anh còn sống!? Tôi như không tin vào mắt mình, lấy tất cả sức lực còn lại của bản thân vội lao đến, cố chen qua đám đông.
Appa umma anh, cùng DongWoo, EunJung nhanh chóng chạy theo sau tôi.
. . .
*Cạch*
Tôi mở cửa xe bước ra trong tiếng reo hò, hú hét ầm ĩ cùng tiếng người tường thuật viên rối rít chúc mừng.
Tôi – Kim MyungSoo, đã làm được rồi đấy. Tôi cũng không ngờ, tôi thật sự đã chiến thằng tử thần và có tiền trong tay, giờ đây tôi sẽ được cưới em rồi.
Cảm xúc trong lòng tôi bây giờ lẫn lộn, tôi không biết phải nên cười hay lên khóc.
Em thấy không, đến cả tử thần cũng muốn chúng ta bên nhau.
Khóe miệng khẽ nhếch lên. Tôi quay người bước lên khán đài mặc cho những ả điếm liên tục bu lấy tôi – Người chiến thắng.
_ Myung... Nie!!!
Hình như có tiếng ai đó gọi tên tôi, rất quen thuộc. Tôi quay lại, nhưng chẳng thấy ai cả, chỉ có đám đông la hét đến nhức óc.
Tôi lại đi tiếp nhưng…
_ Myungnie!!!
Tiếng gọi mỗi lúc một lớn. Lần này thì tôi xác định được rồi, đây chẳng phải là giọng của em sao? Tại sao em lại ở đây chứ? Không lẽ em đã biết sao?
Quay phắt người lại. Anh mắt tôi ngang dọc tìm em, và rồi tôi thấy em. Em đứng ngay góc cột đèn pha mà nhìn tôi, đôi mắt em đỏ hoe. Em đang khóc sao? Tim tôi bỗng chốc thắt lại.
_ Myungnie! _ Em tiến đến gần tôi lên tiếng gọi nhẹ nhàng, đầy yêu thương.
Em nhìn tôi, ánh mắt vươn đầy nhưng hạt pha lê và mệt mỏi làm sao.
_ Yeonie! _ Tôi xót xa gọi.
Bàn chân tôi nhấc lên và nhẹ nhàng tiến đến bên em. Em đã ở đây rồi, tôi không cần phải đợi nữa, và tôi cũng không thể đợi nữa. Tôi nhất định sẽ buộc em lại với tôi, cho dù em có đồng ý hay không.
Nhưng… Tôi chưa kịp làm gì thì em đã chạy đến và ôm chầm lấy tôi.
_ Yeonie! _ Tôi ngỡ ngàng, cảm nhận những giọt nước từ đâu thấm ướt bờ vai mình.
_ Myungnie, tạ ơn chúa! Anh về bên em rồi, về bên em rồi! _ Em nói trong tiếng nấc.
_ Yeonie!
_ Myungnie, em xin lỗi! Em xin lỗi! Em sai rồi, xin anh đừng rời bỏ em! Trái tim em đau lắm, đau đến không thở được nữa. Em cần anh lắm Myungnie à! _ Em khóc mỗi lúc một lớn nhưng tôi vẫn nghe rõ nhưng lời em nói.
Từng lời em nói, như những tia tắng ngày đông sưởi ấm trái tim tôi, xoa dịu vết thương lòng trong tôi.
Em à, lời em nói thật chứ? Em vẫn còn yêu anh, thật chứ?
_ Yeonie... Em... _ Tôi nghẹn ngào, đôi mắt tôi tự bao giờ đã ngấn nước.
Em buông tôi ra, nhìn thằng vào mắt tôi em nói trong nước mắt.
_ Em không cần tiền, em không cần gì cả. Em chỉ cần anh thôi, em đã sai khi buông anh ra. Em chỉ là không thể nhìn thấy anh vì em mà chịu cực khổ, em không muốn anh vì em mà đánh mất tương lai. Em không muốn anh à, anh hiểu không!? Em không muốn mất anh, không muốn một chút nào, anh hiểu không!?
Em tức tưởi khóc. Từng lời nói của em, từng giọt nước mắt của em làm tôi thấy mình thật tồi tệ, ích kỷ. Hóa ra em đã vì tôi như thế, đã lo cho tôi như thế nhưng tôi lại không nhìn ra. Tôi còn hiểu lầm em, tôi thật tệ quá. Trái tim tôi nghẹn lại nhưng len lỏi đâu đó là hạnh phúc khôn nguôi. Ít nhất thì tôi vẫn còn có em.
Vội ôm lấy em trong vòng tay, siết chặt lấy em tôi đánh rơi một giọt nước mắt.
_ Yeonie, anh xin lỗi! Anh đã hiểu lầm em, hiểu lầm em. Anh... Tệ thật!
_ Không, anh không có lỗi, là em sai. Myungnie à! Là em sai!
_ Là anh sai, nói yêu em mà lại không hiểu em. Đáng lẽ ra anh phải biết, phải nhận thấy sự thật trong ánh mắt em. Nhưng anh...
_ Anh không sai, em mới sai. Em dù biết bản thân yêu anh, không thể sống thiếu anh nhưng em vẫn cố chấp. Em xin lỗi!
_ Không, anh mới...
_ Được rồi, hai người cùng sai!
Em thật cứng đầu, cứ thích tranh lỗi với tôi thôi. Cơ mà tôi cũng không chịu thua đâu, vẫn ngoan cố tranh với em. Đang tính cất tiếng phản bác lời nói của em thì từ đâu một giọng nói trầm ấm cắt ngang giọng của tôi.
_ DongWoo! _ Tôi nheo mắt nhìn thằng bạn thân của mình.
_ Ổn chứ? _ Thằng bạn nắm tay người yêu của nó đi đến chỗ tôi đang ôm em trong vòng tay.
_ Ổn! _ Tôi quẹt đi nước mặt trên mặt tôi và em, trả lời.
_ Ổn thì nói đi! Làm sao mà cậu từ xe trắng đổi sang xe đỏ vậy?_ Thằng Woo nói, tôi có thể thấy được sự tức giận trong mắt nó.
_ Tôi vốn ngồi xe trắng, nhưng gần đến giờ xuất phát thì có một người đàn ông đến tìm tôi và muốn đổi xe với tôi. Ông ta nói màu trắng là màu may mắn của ông ta và sau khi xem xét chiếc xe đỏ này thì tôi quyết định đổi cho ông ta. Không ngờ... Tội nghiệp ông ta! _ Tôi giải thích và nghe em khẽ thở hắt ra một tiếng, có lẽ tôi đã làm em lo lắng rồi.
_ Hèn gì không thấy cảnh sát đến tìm thân nhân! _ EunJung gật gù.
_ Mà làm sao cậu biết? _ Tôi quay sang thằng bạn hỏi tiếp.
_ Tôi chỉ ham hố đi hóng thị phi thôi, tình cờ thấy cậu. Mà lại dở chứng điên khùng gì mà đi làm cái trò này? _ Thằng Woo nhíu mày, giọng trách móc.
_ Tôi chỉ muốn có tiền và cưới Yeonie! _ Tôi đưa ánh mắt nhìn em chân thành đầy yêu thương.
_ Đồ ngốc, em không cần tiền. Dù anh có tay trắng thì em sẽ nguyện theo anh mà! _ Em lại nhìn tôi mắt rưng rưng. Tôi vội hôn vào mắt em, liếm đi những giọt nước mắt trực trào.
_ Anh xin lỗi, anh đã hiểu lầm em!
_ Thằng điên, lúc chiếc xe rơi xuống vách núi cậu có biết chúng tôi lo đến phát điên biết không. JiYeon đã khóc đến khụy xuống đấy thằng khốn! Còn chưa kể umma cậu...
Thằng bạn láo toét của tôi lại phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào của chúng tôi. Nó còn đánh cả vào đầu tôi cái bốp nhưng nó nhắc đến umma tôi? Umma tôi biết chuyện sao? Vậy bà ấy có đang ở đây?
_ Umma tôi? Umma tôi đang ở đây sao? _ Tôi sốt sắng.
_ Còn biết lo cho umma sao? _ Một giọng nói dịu dàng truyền đến trả lời cho câu hỏi của tôi.
Umma tôi bước đến bên cạnh tôi, còn có cả appa nữa.
_ Umma con xin lỗi! _ Tôi lao đến ôm lấy umma mình. Nhìn đôi mắt sưng húp của bà làm tôi chua xót lắm. Từ lúc bà sinh tôi ra, nuôi tôi lớn đến bây giờ tôi chưa làm được gì cho bà vui làm đã thế chỉ toàn làm bà đau lòng và thất vọng. Tôi là đứa con bất hiếu.
Quay sang appa, tôi cúi đầu khẽ nói.
_ Con cũng xin lỗi appa!
_ Không sao, con còn sống và khỏe mạnh là tốt rồi! _ Umma dịu dàng vuốt ve, an ủi tôi. Nhưng appa vẫn đứng nhìn tôi một cách lạnh lùng.
Nếu ông biết vì Yeonie mà tôi mới bước vào con đường này ông nhất định sẽ nổi giận và tổn thương em. Liệu ông đã biết chưa? Yeonie của tôi có làm sao?
_ Về nhà đi!
Đang lo lắng, thì appa tôi cất giọng trầm ấm.
Appa cho tôi về nhà, đồng nghĩa bắt tôi xa Yeonie sao? Nhìn em đứng phía sau tôi lặng lẽ cúi đầu, tôi thương xót vô cùng. Em thật nhỏ bé, làm sao tôi có thể bỏ em một mình cơ chứ. Không, không bao giờ. Tôi đã mất em một lần, giờ đây tôi lại có em và tôi sẽ không buông bàn tay đó ra nữa. Cho dù có bất cứ khó khăn, trắc trở nào cũng không làm tôi buông tay em ra được nữa. Tôi chỉ là thấy có lỗi với umma, người đã sinh ra và yêu thương tôi.
Umma, con xin lỗi! Công ơn sinh thành này kiếp sau xin làm thân trâu ngựa báo đáp umma.
_ Xin lỗi appa! Con yêu Yeonie và con sẽ không trở về! _ tôi nắm tay em nói một cách chắc nịch.
DongHae, EunJung và cả em đều trố mắt nhìn tôi đang đóng cánh cửa duy nhất cho tương lai của mình. Em à, tôi biết em đang xót cho tôi, nhưng em đừng xem thường tôi. Tôi có thể tự tay đóng đi cánh cửa tương lai của mình thì tôi cũng có thể mở ra cánh cửa mới ở một nơi khác, tin tôi đi.
Appa tôi khẽ buông tiếng thở dài.
_ Cứ về đi, còn làm đám cưới! _ Appa trầm giọng.
Giọng nói ấm áp của appa làm tôi sững người, em cũng nghệch mặt ra. Appa tôi vừa nói gì thế cơ chứ.
_ Appa... Nói gì thế ạ? Đám cưới gì? _ Tôi hỏi lại xác định.
_ Ta nói sẽ đồng ý cho con làm đám cưới cùng với Yeonie của con. Nên hãy về nhà đi! _ Appa tôi nói lại, ông nói rất nhanh nhưng tôi vẫn nghe kịp.
_ Appa nói thật chứ? _ Tôi như không tin vào tai mình, buông tay em tôi chộp lấy appa nhìn thẳng vào mắt ông.
Ông gật đầu một cái chắc nịch làm thế giới xung quanh tôi bừng sáng. Quay sang em, tôi nhìn em, em cũng đang khóc những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tôi ngay tắp lự rút từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn được gấp bằng giấy.
_ Myungnie! _ Em gọi tôi e thẹn.
Tôi quỳ xuống ngay dưới chân em, làm em bất ngờ ôm lấy miệng mình.
_ Đây là chiếc nhẫn cho anh thiết kế! Tuy chỉ là nhẫn giấy thôi nhưng anh hứa sau sẽ trao cho em chiếc nhẫn thật sau vì thế em đồng ý lấy anh nhé!?
Tôi đang cầu hôn em đấy. Ôi chao, em lại khóc nhiều hơn rồi! Em à, đừng khóc nữa tuy rằng tôi biết em khóc vì hạnh phúc nhưng mắt em đã sưng to lắm rồi em biết không? Nhìn em như vậy xấu lắm, nhưng tôi vẫn yêu lắm.
_ Lấy anh em nhé!? _ Tôi hỏi lại lần nữa.
Em đưa mắt nhìn Appa, umma của tôi. Ông bà cười và gật đầu với em, lúc bây giờ em mới nhẹ nhàng nâng tay mình lên, luồn vào tay tôi khẽ nói.
_ Cho dù chỉ có nhẫn giấy thì em vẫn sẽ lấy anh. Em đồng ý!
Lời nói của em như ngọn gió mát thổi vào xoa dịu tim tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc đang len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể tôi.
Đeo chiếc nhẫn giấy vào tay em. Ôm lấy em, tôi thì thầm.
_ Vậy em chính thúc là của anh rồi. Anh yêu em lắm!
Nói rồi tôi ôm lấy em hôn vào môi đỏ mọng thơm sữa của em một cách nồng thắm. Mới hai ngày chưa được hôn mà tôi nhớ lắm rồi.
_ Nhưng...
Appa tôi lại cất giọng trầm ấm cắt đứt màn hôn ngọt ngào của tôi khiến tôi phải buông em ra, nhìn ông chờ đợi.
_ Cưới xong phải chăm chỉ học hành và kế thừa công ty!
_ Ôi dào, Appa làm nghiêm trọng tưởng chuyện gì. Chuyện đó thì con xin bảo đảm với appa! _ Tôi vui vẻ đáp.
_ Còn nữa! _ Appa nghiêm giọng.
_ Còn gì nữa ạ? _ Tôi nuốt khan nhìn ông. Đúng là gừng càng già càng cay ông thật tính làm khó tôi và em đến cùng sao?
_ Nhớ phải đối xử tốt với con dâu ta, tuyệt đối không được ăn hiếp nó! Nếu không đừng trách tại sao appa tống cổ mày ra khỏi nhà lần nữa! _ Appa tôi nói nhanh rồi ngượng ngùng quay đầu đi một mạch ra xe với umma tôi khẽ cười rúc rích theo sau.
Còn tôi thì đứng đây cười như thằng điên trốn trại với những gì mình nghe được.
_ Vợ yêu à, xem ra appa còn thương em hơn cả anh rồi! _ Tôi ôm lấy vòng eo thon gọn của em, tựa đầu vào trán em thì thầm. Em chỉ còn biết đỏ mặt e thẹn đánh yêu tôi một cái và chui tọt vào lòng tôi.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp mọi phía chung vui cùng hạnh phúc của tôi và em.
Tôi lại có em rồi, lần này tôi sẽ giữ chặt lấy em mãi mãi.
. . .
Một tháng sau – Nhà thờ Miracle.
Tình yêu, ôi người con gái của anh. Em là tất cả của anh. Cô dâu của anh thật quá lộng lẫy. Một món quà mà Chúa ban tặng cho anh. Em hạnh phúc chứ? Những giọt lệ tuôn rơi từ đôi mắt đen của em. Cho đến khi mái tóc đen này bạc trắng. Tình yêu của anh, cô gái bé nhỏ của anh. Anh sẽ hứa với em, tình yêu của anh. Nói rằng anh yêu em. Anh muôn làm điều đó mỗi ngày trong suốt cuộc đời. Em sẽ lấy anh chứ?
Từ trước cửa nhà thờ trang nghiêm. Em trong chiếc váy trắng tinh, Anh mặc bộ lễ phục lịch lãm. Đôi ta sánh bước thật xứng đôi bên nhau trong điệu nhạc ngọt ngào. Cùng bước đến đứng trước đức chúa và tuyên thệ lời thề thiên liêng.
Thương em và mến em. Anh muốn sống như thế. Anh muốn ôm trọn em trong vòng tay của anh mỗi lúc em thiếp đi. Em sẽ lấy anh chứ? Em sẽ đồng ý với con tim của anh chứ? Suốt cuộc đời này, anh sẽ luôn bên em, anh hứa. Yêu em, anh hứa.
Anh hứa với đức mẹ tối cao, hứa với ánh mắt trời rực rỡ. Anh sẽ không dối gian, anh sẽ không ngờ vực. Mặc dù tình yêu này của anh còn nhiều vụng về và thiếu xót nhưng anh sẽ luôn bên cạnh em yêu em và bảo vệ em mỗi ngày. Sẽ luôn ôm lấy em dù bão tuyết hay gió mưa. Ngay cả khi chúng ta già đi anh vẫn sẽ mang đến cho em tiếng cười hạnh phúc.
Vượt qua những nỗi khó khăn, gian khổ. Anh hứa. Anh sẽ luôn ở đây, anh hứa. Qua những ngày tháng chúng ta bên nhau, anh hứa. Anh sẽ luôn biết ơn những ngày bên em, tình yêu của anh ạ. Hãy đeo chiếc nhẫn lấp lánh trên tay anh. Anh đã chuẩn bị từ trước. Hôm nay với những cảm xúc nồng nàn như thế. Anh sẽ luôn nhớ sẽ giữ mãi lời nguyện ước ngay lúc này. Em sẽ lấy anh chứ? Em sẽ đồng ý với con tim của anh chứ? Suốt cuộc đời này, anh sẽ luôn bên em, anh hứa. Yêu em, anh hứa.
Nàng công chúa bé nhỏ của anh ơi. Hãy ở bên anh mãi mãi em nhé!
Em sẽ hứa với anh chỉ một điều chứ? Rằng chẳng cần biết điều gì sẽ xảy ra. Chúng ta vẫn mãi yêu nhau. Chính là điều đó đấy.
_ Kim MyungSoo con có đồng ý lấy Park JiYeon làm vợ dù _ Vị cha sứ nghiêm trang đọc lời tuyên thề.
_ Tôi đồng ý! _ Tôi trả lời ngay tắp lự.
_ Park JiYeon con có đồng ý lấy Kim MyungSoo làm chồng dù
_ Tôi đồng ý! _ Em e thẹn gật đầu.
_ Ta tuyên bố, các con là vợ chồng! Chú rể hay trao nhấn cho cô dâu của con và con có thể hôn cô ấy! _ Vị cha sứ thực hiện những thủ tục cuối cùng.
Tôi mỉm cười hạnh phúc lồng vào ngón áp út tay em chiếc nhẫn bạc thế chỗ cho chiếc nhẫn giấy, rồi đặt lên đôi môi đỏ mọng của em một nụ hôn nồng thắm. Tôi khẽ thì thầm.
_ Anh yêu em!
Em đã thật sự thuộc về tôi.
_ Em cũng yêu anh, đồ ngốc!
Và rồi chúng ta sẽ mãi hạnh phúc về sau em nhỉ!?
END | |
| | | Admin Administrator
Tổng số bài gửi : 153 Points : 43732 Thanks : 17 Join date : 15/09/2013 Age : 25 Đến từ : Gia Lai
| Tiêu đề: Re: [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete Sun Jun 29, 2014 12:16 pm | |
| Ế hế, ck ơi vk đến đây ^_^ Shot hay thế này mà sao vk không biết nhỉ Ôi ba má sến quá ) Cứ tưởng ba đã hy sinh rồi chứ May mà ổng đổi xe Tội má làm má khóc muốn sưng con mắt Appa của ba tức là ông nội vk ) Hồi kia khó muốn chết mà giờ thương con dâu còn hơn con ruột Ck Vk muốn ck viết fic :/ |
| | | Phi Administrator
Tổng số bài gửi : 85 Points : 37984 Thanks : 16 Join date : 27/06/2014 Age : 29 Đến từ : Bình Dương
| Tiêu đề: Re: [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete Sun Jun 29, 2014 12:23 pm | |
| |
| | | Admin Administrator
Tổng số bài gửi : 153 Points : 43732 Thanks : 17 Join date : 15/09/2013 Age : 25 Đến từ : Gia Lai
| Tiêu đề: Re: [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete Sun Jun 29, 2014 12:26 pm | |
| |
| | | Phi Administrator
Tổng số bài gửi : 85 Points : 37984 Thanks : 16 Join date : 27/06/2014 Age : 29 Đến từ : Bình Dương
| Tiêu đề: Re: [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete Sun Jun 29, 2014 12:33 pm | |
| thôi vk ck ko làm đc đâu ck sợ... |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Fanfic] So I love you | Oneshot | Bada_kute| complete | |
| |
| | | |
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|